Văn hóa xe, - 07/08/2021 07:00 AM
Mỗi lần đi cùng người quen, hay người thân đi cùng đều phải thót tim mỗi lần họ lên xuống xe, bởi những tiếng ầm ầm sập cửa nghe mà xót lòng. Lên tiếng thì bảo cái xe sinh ra để phục vụ chứ có phải hầu hạ nó đâu mà oai oái thế.

Mùa dịch ở thành phố chẳng thể làm gì được, nên quyết định xách ba lô về quê người yêu ở ít ngày sẵn tiện tận hưởng cảm giác biết chất quê là như thế nào của một đứa sinh ra và lớn lên ở thành phố. Nhưng có về ở mới biết đây là sai lầm trong thời gian này của mình, ngày đầu về còn hớn hở lắm, không khí ở quê có khác chưa kể việc lái xe riêng về còn oách hơn trong mắt bà con nơi đây và từ đây hàng loạt cớ sự xảy ra.

Quê người yêu không hẳn là quá xa đô thị, nếu so sánh nhanh thì có thể gọi là ngoại ô, đường xi măng xe chạy vào được nên cũng không quá lo lắng, thế nhưng chính thói quen của người bản địa khiến tôi xót lòng mà không dám hó hé được. Đơn cử như việc đóng cửa xe, mấy đứa nhỏ thấy xe hơi nó thích lắm nhưng niềm vui của nó sau mỗi lần đóng cửa cái rầm rầm khiến tôi phát hoảng. Cái xe mình cưng như cưng trứng thế mà nó đóng ầm ầm như chả có gì xảy ra. Chưa kịp hoàn hồn, thì cái cánh cửa phía sau mở ra sập lại cái ầm nữa còn khoe “thấy khỏe chưa” rùi cười tít mắt nhưng lòng tôi nặng trĩu.

dong-cua-xe-manh-noi-am-anh-cua-chu-xe-khi-cho-nguoi-quen-di-cung

Nói ra thì mang tiếng ki bo, nhưng thử làm chủ xe đi rồi biết. Lần sau rút kinh nghiệm dặn tụi nó nhẹ nhàng thì cái mặt nó xụ một đống như đưa đám. Con nít thì còn nhắc nhở được chứ như ông bà bô của người yêu chả dám hó hé, dù gì cũng mang tiếng ở ké thôi thì để ráng chục ngày rồi về gấp kiểm tra sau vậy.

Chưa kể những lần thử sức với hàng xóm, dưới quê mà rảnh rảnh là lôi ra nhậu, chả hiểu sao đi nhậu cách có hơn trăm mét mà cũng gọi đi cùng nhưng nỡ sao chối được, thế là cũng đành đi. Mà biết đó say vô rồi ai biết gì, tàn cuộc thì ông bô hào sảng nói để con rể tui chở về cùng có sao đâu, nghe mà chột dạ tỉnh hẳn. Thôi kệ thế mà lên xe ông bô lên xe đóng cửa cái rầm còn kêu “ô tô có khác đóng phát nào chắc phát đó, chả như xe đò đóng gì chục lần chưa ăn”, niềm vui của người khác đôi khi là đau xót lòng mình.

Chưa kể mới 5-6h sáng mà đã em người yêu phụng phịu kêu tôi dậy chở má và ẻm đi chợ sớm với lí do đi ô tô cho an toàn không lây bệnh, phận ở ké đành chấp nhận. Nhưng ôi thôi, thảm họa với cái nội thất xe tôi, người quê toàn mua đồ tươi, nhìn những bịch thức ăn được đặt lên cái ghế bọc da màu be nó thẫm đẫm từng giọt nước cá, máu của thịt, chút đất cát của rau cỏ thì những món ăn ngon trong đầu tôi nó biến thành hàng ngàn cái kim đâm thẳng vào tim tôi. Trên thành phố, tôi cưng xe như cưng trứng, tuần nào cũng đem ra car-spa để chăm sóc như con gái 18 dưỡng da thì giờ đây nó giống như bị tra tấn vậy.

dong-cua-xe-manh-noi-am-anh-cua-chu-xe-khi-cho-nguoi-quen-di-cung

Mà mọi chuyện chưa dừng ở lại đó, mùa mưa mà xe nó dơ thì kệ không sao, một sáng đẹp trời tôi thức dây ra hưởng chút không khí trong lành chí ít đây cũng là niềm vui nhỏ nhoi lúc này thì ôi thôi cái xe tôi chi chít những hình vẽ của tụi con nít trong xóm nào là hình gà, hình bò, nhưng mà cái nắp ca pô đứa nào lấy gạch khắc lên những bông hoa, mặt trời, ngôi nhà giống như bài tập vẽ cấp 1 thời xưa. Mọi dồn nén như muốn bùng nổ nhưng chẳng thể nào tìm được thủ phạm của những tác phẩm này, mếu máo với người yêu thì nhận được câu an ủi “thôi em thương, lên thành phố em bù”….

Mới ở một tuần mà dường như cả thế giới trong tôi dường như sụp đổ, tôi nhớ những ngày cuối tuần ở thành phố, ngủ tới trưa, mở mắt gọi dịch vụ là đồ ăn giao tận nhà, ăn xong đánh xe đi chăm sóc, tối rước người yêu đi cà phê họp nhóm. Rảnh rỗi thì đưa hai phụ thân đi uống ăn nhà hàng hay mua sắm đồ đạc.

Nhắc tới hai phụ thân ở nhà, chợt nhớ những ngày mới sắm xe, cũng đóng cửa ầm ầm thì liền mặt nặng mặt nhẹ mà hai ông bà chả trách mắng chỉ biết chiều lòng đứa con trai mà nhẹ nhàng hơn. Đúng là chỉ có “ba mẹ là thương con nhất”. Nằm buồn thui thủi thì em người yêu chạy vào thỏ thẻ “chồng ơi, anh ra huyện đón bố em với, bố say quá về không được, ráng nha, yêu chồng” kèm cái hôn nhẹ vào môi. Đành bấm bụng đi đón. Cũng tiếng đóng cửa cái ầm nhưng lần này cũng đã quen thuộc, đã chai sạn với cảm xúc nên chỉ biết lẳng lặng chạy về nhưng “ọe ọe” không còn gì miêu tả nữa, cái xe gần như bãi chiến trường,….

dong-cua-xe-manh-noi-am-anh-cua-chu-xe-khi-cho-nguoi-quen-di-cung

Ở vùng quê kiếm được chỗ dọn rửa đã khó, cũng may chưa dính giãn cách nên sáng hôm sau cũng tìm được chỗ dọn bãi chiến trường hôm qua dù không được như ý nhưng đành chấp nhận bỏ thêm tiền để làm 2 lần. Gọi điện thoại nhờ tứ tung mới kiếm được đường về thành phố và chấp nhận chi thêm một khoảng cho việc xét nghiệm và cách ly sau chuỗi ngày vợ hai bị hành hạ. “Anh về đó cách ly mạnh giỏi nhé, em ở quê nhớ anh lắm, yêu anh” tin nhắn từ người thương cũng đã 3 năm, bỏ thì thương mà vương thì tội cho vợ 2 nên sau này về đi xe khách cho lành….

Bạn cần tư vấn mua xe?
Chúng tôi sẽ liên hệ lại trong thời gian
sớm nhất để hỗ trợ bạn!
  • Facebook
  • Chia sẻ
  • Báo cáo vi phạm

Ý kiến của bạn

Vui lòng đăng nhập để bình luận được bài viết.

Đăng nhập
Mọi thông tin bài vở hoặc ý kiến đóng góp cũng như thắc mắc liên quan đến thị trường Ô tô – Xe máy xin gửi về địa chỉ email: info@cafeauto.vn; Đường dây nóng: 0903.762.768.