Sinh ra trong một gia đình bình thường, nhưng do may mắn nên nhà cửa cũng thuộc dạng khá, có sân vườn, có của để dành nên mức sống tương đối dễ thở. Ba mẹ thì làm kinh doanh buôn bán ngoài chợ nên thu nhập cũng thoải mái, về phần tôi, con trai một, gia đình không muốn theo nghiệp buôn gánh bán bưng nên hướng tôi làm việc cho một công ty vừa ở Sài Gòn với mức thu nhập cơ bản 10 triệu chưa tính các khoản vượt, khen thưởng, chưa có vợ con nên mức sống cho bản thân tương đối dư dã cho mỗi tháng.
Sài Gòn dạo gần đây nắng mưa thất thường, việc buôn bán, chuyển hàng cũng khó khăn hơn do các quy định cấm xe tải, chi phí vận chuyển cao,… cộng với nhu cầu bản thân cũng muốn có một chiếc xe để ra “oai” cho bạn bè cũng như chạy chở hàng phụ gia đình lúc rỗi. Thế nên tôi đề xuất sắm một chiếc xe để phục vụ nhu cầu trên. Hợp ý ba nên việc thuyết phục mẹ cũng không quá khó khăn thế là gia đình lại ra showroom xem xe.
Tôi thì thích Ford Ranger Raptor thời thượng nhưng bố lại thích Toyota Hilux bởi nó bền, rẻ thế rồi cũng tranh cãi cuối cùng chốt Triton bởi nó trung hòa 2 yếu tố trên. Nhưng lại gặp rắc rối bởi họ hàng hai bên của bố mẹ cứ lời ra tiếng vào gieo tiếng xấu với ngụ ý “lương có nhiêu đó mà mua xe làm gì”, “ba mẹ buôn bán ngoài chợ thì mua xe để ra oai à”, “người ta lương mấy chục còn đi grab”,… khiến tôi rất bực mình, bởi đâu có xin xỏ gì đâu mà nói thế. Thế là mẹ tôi lại chần chừ lưỡng lự.
Nhưng sau vài diệu kế dù không hay lắm, tôi với ba cũng mừng rỡ vì mẹ đã chi tiền mua xe với cam kết tôi với ba tự nuôi xe. Thế là kế hoạch dọn lại sân bỏ bớt mấy món linh tinh, dựng mái che để xe, thêm cái máy rửa xe, ít dụng cụ đồ nghề. Ngày vừa lấy xe, gia đình tôi làm chuyến du lịch miền Tây kết hợp với việc thăm vài bà con ở xa chỉ có liên lạc qua điện thoại. Vì là xe bán tải, cũng có chút kinh nghiệm lái nên chả ngần ngại gì cả, thậm chí lúc về còn tải thêm mớ buồng dừa, đôi con gà, ít gạo quê lúc này mẹ tôi mới trầm ngâm vỗ đùi: “biết vậy mua sớm cho sướng cái người, đi xe nhà thích ghé đâu ghé, thích dừng đâu dừng chả phiền ai, nghe lời mấy bà cô thấy mà mệt”.
Vì nhà có sân, xe lại máy dầu nên chi phí nuôi, bảo dưỡng không cao lắm có chăng là lúc mua về phải tốn kha khá cho mớ phụ kiện như dán kính, gắn cam hành trình, lót sàn này nọ,…. Nhưng phương châm không nghe lời dụ của tư vấn bán hàng từ người đi trước nên ra ngoài dán kính chất lượng tầm 15 triệu, cam hành trình loại chỉ ghi hình tốt, thu âm ngon tầm 1.5 triệu, phun gầm 5 triệu, gắn áp suất lốp 1 triệu, lót sàn cao su tiện vệ sinh 1.2 triệu nên vừa khít với khung tiền mà mẹ tôi cho phép. Sau này dự tính lên thêm đầu giải trí android với nâng cấp loa để trải nghiệm sướng hơn, với lại xe bán tải tôi vẫn đang suy xét có nên nâng cấp phuộc không vì đôi khi xe hơi cứng. Tóm lại trừ những khoảng bảo dưỡng theo định kì thì chi phí nuôi xe hằng năm lớn nhất có lẽ là khoảng bảo hiểm thân vỏ tầm khoảng 10 triệu đồng, với lại xe máy dầu nên chi phí có phần dễ thở hơn.
Tính ra cho cùng thì với mức 10 triệu chưa phụ cấp, khen thưởng thì bản thân tôi có thể nuôi ổn một chiếc bán tải cho nhu cầu sử dụng bình thường, chỉ cao hơn chi phí xe máy 1 - 2 triệu đồng do các khoảng phụ như rửa xe, gửi xe, đổ dầu, phí cầu đường nếu có du lịch. Cũng kể từ khi có xe, gia đình tôi được đi đây đó nhiều hơn, không còn cái cảnh cuối tuần ở nhà nhìn nhau và tôi cũng có bạn gái dễ thương xinh đẹp không còn cái cảnh lẻ loi khiến ba mẹ rất vui mừng vì sắp có cháu bồng.