Kinh tế nước nhà phát triển đồng nghĩa với việc mức sống người dân được tăng lên. Nhiều người bắt đầu nghĩ đến chuyện mua sắm những thứ tưởng chừng ngoài tầm với trước đây, trong đó có ô tô. Hiện tại, giá xe bình dân ở nước ta đã về ngưỡng rất rẻ, có khi chỉ trên 300 triệu đồng. Một số cái tên nổi bật phải kể đến là Kia Morning (304 triệu đồng), Hyundai i10 (330 triệu đồng), Vinfast Fadil (425 triệu đồng).
Rất nhiều người Việt đã quyết tâm sắm bằng được một chiếc ô tô để đi lại, bất chấp việc chúng thiếu đi những trang bị cao cấp. Tuy nhiên, sau những ngày tháng vui vẻ ngắn ngủi với chiếc xe mới có được từ mồ hôi nước mắt, nhiều người Việt mới nhận ra rằng ‘xế cưng’ chẳng khác nào cục nợ.
Ở nước ta, việc dốc hàng trăm triệu mua ô tô đã là một sự đầu tư vô cùng lớn với người làm công ăn lương bình thường. Ít ai ngờ rằng những ngày tháng sử dụng xe sau đó mới thực sự tốn kém. Nếu ở thành phố, chủ xe bị bủa vây với vô số khoản tiền phát sinh từ chiếc ô tô yêu quý, bao gồm tiền sửa xe, rửa xe, bảo hiểm, xăng dầu, gửi xe,… Tính ra, mỗi người Việt phải để dư khoảng 5-7 triệu hàng tháng dành riêng cho ô tô của mình.
Đấy là chưa tính đến các khoản phí phạt đắt đỏ do vi phạm luật giao thông. Như vậy, chi phí ‘nuôi xe’ mỗi tháng có thể ngang ngửa mức lương của một người lao động bình thường. Chính vì vậy mà nhiều người phải áp dụng chiến thuật kép khi có dịp quan trọng mới bỏ xế hộp ra đi, ngày thường thì dùng xe máy để tiết kiệm chi phí.
Với điều kiện đường xá nhỏ hẹp và manh mún ở nước ta như hiện nay thì lái ô tô quả thật là một cực hình. Ở các đô thị lớn như Hà Nội và TP.HCM, ô tô là phương tiện phải chịu trận lâu nhất trong các giờ tắc đường vì thiếu đi tính linh hoạt của xe máy.
Nếu muốn tránh tắc đường, nhiều người phải dậy sớm từ 5,6 h sáng chỉ để đưa con đi học, đến chỗ làm đúng 8 h, tính ra còn vất vả hơn cả người đi xe máy.
Dù rằng ô tô có điều hòa nhiệt độ, cửa kính che kín bụi nhưng việc nhìn dòng xe cộ nhích từng chút một cả sáng, trưa, chiều, tối thì hiếm có chủ xe nào giữ được sự bình tĩnh trong suốt hành trình.
Khác với xe máy nhỏ nhắn muốn dựng đâu thì dựng, ô tô cần một khoảng không gian rộng rãi mà còn phải an toàn để ‘gửi thân’. Trước sự bùng nổ của số lượng ô tô mới, giao thông tại các đô thị lớn đã không thể đáp ứng được hạ tầng cho phương tiện cá nhân này. Vỉa hè, lề đường sinh ra để dành cho người đi bộ, người đi xe đạp nay lại bị ô tô chiếm cứ.
Mật độ cư dân đông, hạ tầng giao thông kém không theo kịp tốc độ phát triển ô tô cá nhân khiến việc tìm chỗ đỗ xe tại các thành phố lớn khó như lên trời. Vào năm 2015, đã có một số kiến nghị đề xuất chỉ cấp đăng ký xe nếu chứng minh có chỗ đỗ xe. Tuy nhiên, những khó khăn về nghiên cứu tính khả thi và tác động cụ thể cùng với sự công kích của truyền thông đã khiến những kiến nghị này bị vùi dập.
Nhiều người đành cắn răng bỏ ra hàng chục triệu đồng để được đỗ xe gần nhà. Ai không có tiền thì đành gửi xe ở chỗ xa, hàng ngày phải đi bộ đến bãi đỗ để lấy xe. Quãng đường đi bộ đó đôi khi bằng cả khoảng cách tới nơi làm việc.
Việc muốn đỗ xe gần nhà của người Việt Nam ta một phần cũng là do nỗi sợ bị mất đồ. Những ‘mồi ngon’ trên xe mà các đạo chích thường nhắm đến là cặp gương chiếu hậu, cần gạt nước, biển số và oái oăm nhất là bánh xe. Nhà ai có garage hay được đỗ xe ở nơi an toàn còn đỡ, những người phải đỗ xe ngoài đường mới thấm thía nỗi sợ mỗi khi đêm về.
Cứ nghe thấy tiếng lạch cạch, lọc cọc là lại phải bật dậy theo bản năng để đi kiểm tra xe. Dù vậy, trông được 5,7 ngày, ai mà thức đêm trông được cả tháng hay những ngày mưa gió bão bùng. Nếu không may bị trộm gương hay vặt mất biển số, nhiều người lại phải đến các chợ trời bán đồ đạo chích để chuộc lại đồ của chính mình với giá lên tới cả triệu đồng.
Có người đã nói rằng sở hữu ô tô tại thành phố giống như việc nuôi một con chó tây cả trăm triệu đồng. Ích lợi, sự hào nhoáng của chúng là có nhưng sự phiền toái, vất vả mà người chủ phải chịu đựng là không hề nhỏ.
Có thể thấy, ô tô đã không còn là một phương tiện đi lại bình thường nữa mà trở thành một thứ đồ trang sức thể hiện địa vị của người Việt Nam. Khi người dân vẫn còn chịu đựng được sự phiền toái, tốn kém của ô tô thì cái giá trị này sẽ khó biến mất trong một sớm một chiều.